Tin mới
2
Gen Z thích điện thoại 'cục gạch'
Sợ rò rỉ thông tin và muốn tránh xa mạng xã hội, nhiều người trẻ từ bỏ smartphone chuyển sang dùng các mẫu điện thoại không kết nối mạng
4
Bẫy tâm lý khi lệ thuộc Google
Chúng ta có thói quen tra cứu trên Google và thường xem kết quả đầu tiên tìm được mà không đào sâu vào độ tin cậy của thông tin
Ảnh
Top Ten Travel đưa du khách khám phá Trung Quốc theo hình thức bay “Charter Flight”
Sau một thời gian dài đóng cửa, chính phủ Trung Quốc đã cho phép ngành du lịch hoạt động trở lại bắt đầu từ tháng 3/2023. Bên cạnh việc đón khách du lịch Trung Quốc tới Việt Nam, một số ít doanh nghiệp du lịch lớn tại Việt Nam cũng đang tiến hành tổ chức các tour du lịch đưa khách tới Trung Quốc theo hình thức bay “Charter”.

sunwin | sunwin

Gen Z thích điện thoại 'cục gạch'

Sợ rò rỉ thông tin và muốn tránh xa mạng xã hội, nhiều người trẻ từ bỏ smartphone chuyển sang dùng các mẫu điện thoại không kết nối mạng
Bẫy tâm lý khi lệ thuộc Google

Chúng ta có thói quen tra cứu trên Google và thường xem kết quả đầu tiên tìm được mà không đào sâu vào độ tin cậy của thông tin

Trách sự vô cảm hay người coi thường tính mạng bản thân?

Đăng bởi Tôi Là Sao | 2016-03-02 05:03

Giây phút cứu giúp, chứng kiến cảnh chàng trai hơn 20 tuổi qua đời và những giọt nước mắt của người tài xế để lại trong lòng anh Dũng Trí sự xót xa và bài học lớn về sinh mạng.

Những ngày gần đây, vô cảm đang là vấn đề được nhắc đến, bàn luận trên nhiều diễn đàn mạng. Bên cạnh việc chỉ trích những người qua đường còn đắn đo trước việc giúp đỡ, cứu nạn, không ít người cũng đưa ra lời khuyên thiết thực gửi tới người tham gia giao thông.

Câu chuyện dưới đây của anh Huỳnh Dũng Trí, một Hướng đạo sinh, giáo viên Vật Lý tại TP HCM, trong hành trình từ thành phố mang tên Bác ra Quảng Trị là lời cảnh tỉnh tới những ai còn chưa coi trọng mạng sống của mình.

Những kilomet cuối cùng của cuộc đời

Bài viết của anh Dũng Trí:

8h sáng tạm biệt Đà Nẵng, xuôi theo đường Nguyễn Tất Thành, tôi vượt đèo Hải Vân để tới Huế. Gần tới Hải Vân Quan, xe tôi bể bánh sau khi dừng lại tranh thủ chụp hình. Mất hơn một tiếng đồng hồ, vừa thay ruột xe, vừa ngắm cảnh chụp, tôi rời đèo Hải Vân dưới cơn mưa phùn đặc trưng của xứ Huế. 

Chuẩn bị lên đèo Phước Tượng tôi, thấy trước mặt mình một anh CSGT đang vẫy chiếc xe máy đi trước xin quá giang lên đèo. Đến giữa đèo, anh CSGT xuống xe. Tại đó một chiếc xe tải lớn đổ sát bên đường, cạnh bên là một chiếc Exciter màu xanh dương mới cóng đang nằm sõng soài giữa đường. Từ gầm xe tải loan ra vũng máu tươi. Vội tấp xe vào lề, lấy túi cứu thương chạy tới anh CSGT tôi lên tiếng:

- Để em giúp, em có túi cứu thương.

- Chú xem băng bó cho người ta với.

Vừa tiến lại gần gầm xe, tôi bàng hoàng trước cảnh tượng mình thấy. Một thanh niên chỉ hơn 20 tuổi nằm gọn dưới gầm xe. Trên đầu thằng bé lộ rõ mồn một hai vết vỡ sọ chạy dài hơn 10 cm. Máu từ đó tuôn xối xả xuống mặt đường. Vùng máu gần nạn nhân đã đông cứng lại. Có lẽ tai nạn xảy ra trước đó khá lâu. Xanh mặt, tôi vội quay đi trấn an mình. Tình huống tôi gặp hôm nay nằm ngoài khả năng sơ cứu của tôi và những dụng cụ y tế chứa trong cái túi này. Vội chạy lại anh cảnh sát:

- Nó bị nặng lắm! Anh đang mặc áo ngành! Anh chặn xe lại cho em, em cần một chiếc xe du lịch hay bán tải càng tốt.

- Ừ để anh chặn.

Trong lúc đó từ carbin xe vang lên những tiếng nấc nghẹn. Anh CSGT lên tiếng hỏi người đàn ông đứng cạnh xe:

- Ai đang khóc trên đó?

- Dạ tài xế, em là phụ xe thôi. Tội nó lắm anh vợ nó sắp đẻ rồi.

Từ gầm xe tôi thấy chàng thanh niên đó đang nặng nhọc kéo những hơi thở dài một cách khó khăn, thoi thóp vô vọng. Trong lúc này anh CSGT cũng đã ra hiệu cho khoảng 3 chiếc xe dừng lại, nhưng trái với suy nghĩ ban đầu của tôi về sức mạnh của bộ đồng phục CSGT cả ba tài xế lắc tay rồi tăng ga bỏ chạy ra khỏi hiện trường. Từ hướng Huế và Đà Nẵng một chiếc xe bán tải màu trắng đang đi tới – nó là chiếc xe mà tôi đang cần.

Trách sự vô cảm hay người coi thường tính mạng bản thân?
Anh Huỳnh Dũng Trí cùng chiếc xe của mình ngày hôm đó. Ảnh: NVCC.

Người CSGT bước ra giữa đường, huýt còi đưa gậy thẳng đứng hướng về xe ra hiệu dừng lại. Anh tài xế ngồi trên xe lắc đầu rồi cũng như ba chiếc xe trước tăng ga bỏ đi khỏi hiện trường.

Từng phút đang trôi qua dưới cơn mưa này, mỗi nhịp đập của trái tim chàng trai đó, những nhịp thở khò khè đáng giá ngàn vàng với anh ta và gia đình anh ta. Quá bức xúc trước cảnh tượng vô tâm của những chiếc xe trên. Tôi bỏ hết đồ trên xe mình xuống rồi lên tiếng:

- Anh coi đồ giúp em nhé – nói với người cảnh sát. Hai anh đem nạn nhân ra đây em đưa đi cấp cứu bằng xe máy – mắt tôi hướng về người lơ xe và bác tài.

- Chắc nó không qua khỏi đâu chú à – anh CSGT đáp lời tôi.

- Còn nước còn tát! Bệnh viện gần nhất hướng nào? Cách đây bao nhiêu km anh? – tôi trả lời anh CSGT.

- Chú xuống hết đèo Phước Tượng này, còn khoảng 4 km.

Vừa lúc đó anh phụ xe và tài xế cũng đã đem được nạn nhân ra khỏi gầm xe. Tôi cầm lái, cậu thanh niên ngồi giữa, anh tài xế ôm chặt nó từ phía sau. Xe tống ba hướng thẳng về bệnh viện. Tiếng anh tài xế khóc nhấc dưới mưa phùn vang lên sau xe tôi:

- Trời ơi! Sao mà tôi khổ quá vậy trời, vợ anh sắp đẻ đó chú. Nhà anh nghèo lắm tiền đâu mà đền cho nó đây. Nó mà dở sống dở chết nuôi suốt đời sao nổi! Trời ơi là trời!

- Anh lái sao mà va phải nó? 

- Anh đang ôm cua xuống đèo, anh chạy chậm lắm, hai thằng nó ôm cua lên đèo không hết rồi lao vô gầm xe anh mà. Thằng kia nhẹ hơn có người chở đi rồi. Trời ơi là trời! Sao tui khổ quá! Năm ni là năm tuổi mà.

- Xe anh có camera hành trình không?

- Xe anh không có chú à. Anh lái xe thuê mà.

Cứ như thế tiếng gào khóc sau xe và cơn mưa phùn trước mặt như những nhát cắt vào tim tôi. Phía sau lưng, tôi còn nghe rõ từng nhịp thở của thằng bé. Nhanh lên! Phải nhanh lên!

- Anh tên gì?

- Chớp - người tài xế đáp lời.

- Anh Chớp theo đạo gì?

- Nhà anh theo đạo Phật.

- Anh đừng khóc nữa, không làm được gì đâu. Niệm Phật theo em đi. Nam mô a di đà Phật! Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

- Nam mô a di đà Phật... tiếng niệm gấp gáp kèm những tiếng nấc từ cổ họng anh Chớp.

Trung tâm y tế huyện Phú Lộc hiện ra trước mắt. Tôi chạy thẳng xe vào phòng cấp cứu. Các y tá, bác sĩ, người nhà bệnh nhân gần đó vội lao tới đỡ chàng thanh niên.

Sau khi nạn nhân đã nằm yên trên băng ca, bác sĩ cẩn thận lại bắt mạch ở tay, sau đó lấy ống nghe đặt sát vào tim. Như vẫn chưa tin vào những gì mình thấy vị bác sĩ lớn tuổi lại lấy đèn pin rồi vạch mắt nạn nhân soi vào quan sát. Đồng tử đã giãn, không còn phản ứng với ánh sáng. Im lặng đôi chút bác sĩ lên tiếng:

- Nó qua đời trước khi đến đây rồi chú à!

Tôi vừa nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên cao trước sự bất lực của mình. Anh Chớp ngồi thụp xuống hai tay ôm mặt gào lên nỗi đau xé lòng. Những vết máu của nạn nhân vẫn còn bám đầy gương mặt khắc khổ và đôi bàn tay chai sạn của anh.

"Chú có thương thì thương cho trót, nhờ chú chỉnh cho em nó nằm ngay ngắn lại để chị phủ khăn lên cho nó" – chị y tá nói với tôi sau khi đã lau sạch vết máu trên mặt nạn nhân.

Tôi và hai người thanh niên nữa chỉnh sửa dáng nằm cho thằng bé thật ngay ngắn. Một tấm drap trắng (loại hay dùng ở bệnh viện) được phủ lên chàng trai trẻ. Đôi bàn tay của cậu ta lạnh ngắt chuyển từ từ sang màu xám trắng. Kết thúc một số phận ngắn ngủi.

Dẫn xe ra khỏi bệnh viện để chạy về hiện trường lấy đồ, từ phía sau anh Chớp gọi vọng theo trong tiếng nấc:

- Chú ơi cho anh quá giang với.

- Dạ, anh lên xe em chở.

Dưới chân xe tôi là mảnh nón bảo hiểm vỡ vụn của nạn nhân. Nhìn qua thôi tôi cũng biết nó là một cái nón dỏm, không đạt chuẩn, phía trong không hề có lớp mút giảm chấn. Loại nón hai ba chục ngàn hay bán ngoài đường để đối phó với công an. Anh Chớp vung chân đá mạnh vào cái xác nón đó rồi chửi thề:

- Mạ nó! Nó đội cái nón ni hỏi sao mà không chết! – tiếng nấc nghẹn vẫn vang lên sau câu chửi thề.

Trách sự vô cảm hay người coi thường tính mạng bản thân?
Hình ảnh chiếc mũ kém chất lượng thanh niên xấu số đội khi lưu hành giao thông. Ảnh: Huỳnh Dũng Trí.

Về lại hiện trường, lúc này cơ quan chức năng đã có mặt đầy đủ. Bác sĩ pháp y đang lúi cúi thu dọn mẫu da đầu, lấy dấu máu nạn nhân. Điều tra viên thì đánh số những vật chứng còn lại ở hiện trường rồi chụp ảnh.

Vị đại diện viện kiểm sát nhân dân đang hỏi cung phụ xe. CSGT đang điều tiết xe cộ. Trải dài trên mặt đường là vết máu đang lỗ chỗ với những giọt mưa xuân. Có lẽ cách đây vài phút hai chàng thanh niên đó còn đang cười đùa, ai ngờ đâu đó lại là những km cuối cùng!

Cứu người nhưng cần tỉnh táo!

Sau khi đăng tải trên trang cá nhân, bài viết của thầy giáo trẻ thu hút gần 10.000 lượt like và những bình luận đồng cảm.

Chia sẻ với Zing.vn, anh Dũng Trí cho biết, đây không phải lần đầu anh cấp cứu tai nạn giao thông. Những lần trước, anh cũng đưa nạn nhân tới viện và đa phần đều gặp khó khăn khi kêu gọi sự hỗ trợ.

Về vấn đề này, anh bày tỏ, không khó hiểu trước hành động đó của mọi người vì tâm lý ai cũng sợ bị vạ lây, bị nghĩ là người gây tai nạn.

Có nhiều nguyên nhân dẫn tới sự vô cảm. Một trong số đó có lẽ là do người dân còn thiếu kiến thức căn bản trong sơ cứu, còn sợ khi chứng kiến những thân hình vương máu, co giật trong đớn đau.

Thông cảm với quyết định của mỗi người, song điều này cũng khiến người thầy giáo trăn trở. Theo anh Trí, để khắc phục sự vô cảm không phải điều quá khó.

Mỗi người nên trang bị cho mình kiến thức căn bản về sơ cứu, hỗ trợ bất cứ khi nào. Ngoài ra, hãy biết tự bảo vệ bản thân khi đưa nạn nhân đi cấp cứu như kêu gọi thêm người đi cùng để làm chứng. Bởi chính người ấy sẽ là nhân chứng bảo vệ mình nếu gặp bất trắc!

Hãy coi trọng mạng sống của chính mình

Bên cạnh đó, anh cũng đưa ra lời khuyên dành cho những người hàng ngày tham gia giao thông.

Với những người làm tài xế, hay nhà có xe hơi, đừng vì tiếc tiền hay bận bịu mà không lắp cho xe một chiếc camera để ghi lại bất cứ những gì diễn ra trong mỗi hành trình của mình. Đôi khi, đó là thứ cứu giúp cả cuộc đời chúng ta.

Với những bạn trẻ có đam mê du lịch bụi, phượt, đam mê khám phá... Đừng ỉ lại vào tay lái của mình. Một tai nạn xảy ra không chỉ là nỗi đau cho gia đình các bạn mà còn ảnh hưởng rất nhiều đến những người cùng di chuyển trên tuyến đường đó.

"Như anh tài xế kia nhận phải tai bay vạ gió từ một thằng nhỏ chạy ẩu. Cũng đừng tiếc tiền mà không mua cho mình một cái nón bảo hiểm đạt chuẩn. Tôi sẽ bị ám ảnh mãi bởi cú đá và câu chửi thề mà anh tài xế trút lên cái vỏ nón dỏm kia" - anh nói.

Theo zing.vn

Xem tiếp :

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục xin gửi về:
bientap@2isao.com

loading...


Viết bình luận