Tin mới
5
Sự thật về hai cậu bé đạp xe tìm mẹ
Chiều 21/4, hai cậu bé người Mông đạp xe qua huyện Mai Châu, tỉnh Hòa Bình được công an đưa về gia đình tại bản Dền Thàng B, xã Dào San, huyện Phong Thổ, tỉnh Lai Châu
Ảnh

sunwin | sunwin

Vì bệnh tật, tôi có nên rời xa em?

Đăng bởi Tôi Là Sao | 2015-03-22 09:03

Tôi cứ sống lạnh lùng, cô độc như thế cho đến khi tham gia lớp ngoại ngữ buổi tối. Ở đây tôi gặp em, một cô bé xinh xắn, vui vẻ, hoạt bát và rất lạc quan.

Em học rất giỏi, còn tôi vì bận công việc nên đi học không đều và luôn rơi vào tốp đội sổ của lớp. Vì vậy, tôi thường xuyên phải mượn sách, hỏi bài và nhờ em giải thích tất cả những gì mà tôi không hiểu. Em rất nhiệt tình giúp đỡ. Để đáp lại, thi thoảng tôi đưa em đi chơi quanh Hà Nội, mua tặng những thứ lặt vặt mà em thích. Tất cả chỉ dừng lại ở những cuộc gọi, email trao đổi học hành như thế và không có gì thay đổi. Một hôm, em vào lớp ôm theo bó hoa to đùng. Bất chợt tôi thấy mình có cảm giác thật khó tả, tôi thấy ghen ghét, bực tức với người đã tặng hoa cho em. Tôi sợ em đã yêu ai đó và không còn thời gian cho tôi nữa, tôi sợ mất em - người không thuộc về mình.

Từ sau hôm ấy, tôi không còn giữ được vẻ lạnh lùng thờ ơ vốn có của mình mỗi khi gặp em. Tôi chăm đi học để được nhìn thấy em nhiều hơn. Tôi hay gọi điện, nhắn tin nhiều hơn nhưng nội dung không còn chỉ là những bài học khô khan nữa. Tôi quan tâm em nhiều hơn và tôi biết rằng em cũng có một tuổi thơ không trọn vẹn như tôi. Bố mẹ em đi làm kinh tế xa nhà, từ nhỏ em sống với người họ hàng không quá yêu thương em. Có lẽ vì thế mà trong những câu chuyện em kể, em luôn mơ về một gia đình đầm ấm. Sự đồng cảm và thời gian đã mang chúng tôi lại gần nhau, chúng tôi đã yêu nhau như thế.

Hai năm yêu nhau, chúng tôi đã lên kế hoạch và chờ đợi đám cưới của mình. Trước đám cưới hơn hai tháng thì em mang bầu. Chúng tôi chưa kịp về quê thông báo cho gia đình thì lần đầu tiên đưa em đi khám thai, bác sĩ cho biết thai ngoài dạ con. Chúng tôi giấu cả hai bên gia đình để tự lo và chỉ mình tôi chăm sóc cho em những ngày nằm viện phẫu thuật. Nỗi đau tinh thần và thể xác làm em suy sụp rất nhanh. Giữa lúc ấy, em nhận được học bổng du học hai năm. Tôi động viên em đi cho tinh thần thoải mái và nguôi ngoai dần chuyện không may đã xảy đến với chúng tôi.

Hai năm xa nhau, chúng tôi vẫn dành tình cảm và yêu thương nhau rất nhiều. Ở nơi xa, em dần tìm lại được chính mình, một cô gái năng động vui vẻ hoạt bát. Ở nhà, sự nghiệp của tôi cũng có những bước tiến lớn. Ngoài việc cơ quan, tôi và mấy cậu bạn mở một công ty nhỏ hoạt động khá ổn định. Chúng tôi lại mơ về đám cưới khi em trở về vào mùa hè này.

Thế nhưng ông trời thật quá nghiệt ngã với chúng tôi. Gần đây tôi bỗng thấy thị lực của mình giảm sút rất nhanh. Ban đầu tôi nghĩ mình bị cận thị, hoặc cái gì đấy tương tự thế. Tôi đi cắt kính và tạm hài lòng với nó. Cái kính nhanh chóng trở nên vô tác dụng khiến tôi thật sự lo lắng. Tôi khám bác sĩ chuyên khoa và sốc nặng khi bác sĩ thông báo ở sau cầu mắt phải của tôi có dị vật. Bác sĩ thông báo tôi bị khuyết một mảnh xương ở hố mắt, vì thế chất dịch tích tụ và đè lên nhãn cầu mắt khiến thị lực suy giảm. Khiếm khuyết ấy không nguy hiểm tới mạng sống nhưng cứ như này chỉ một thời gian nữa tôi sẽ không nhìn thấy gì. Họ cũng nói việc mổ xẻ can thiệp là rất khó khăn.

Cho đến giờ, tôi vẫn giấu gia đình và cả em nữa. Tôi đã tìm mọi cách để trì hoãn ngày về của em. Có lẽ em nhận thấy sự bất thường nên nhất quyết đòi về nước. Tôi đang hoang mang lắm. Tôi sợ nếu hủy bỏ đám cưới và rời xa em, những vết thương cũ sẽ đánh gục em mất. Người đến sau khi biết chuyện cũ có yêu thương và đối tốt với em không hay lại làm khổ em? Còn nếu im lặng và cố làm đám cưới, trước sau gì tôi cũng thành gánh nặng cuộc đời em. Tôi thấy bế tắc lắm, phải làm sao bây giờ?

Theo Vnexpress

Xem tiếp :

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục xin gửi về:
bientap@2isao.com

loading...


Viết bình luận